Bài thơ: Viết cho quê
Viết cho quê
Thơ Chu Minh Khôi
Quê mình nghèo
Trăn trở ước mơ
Xao xác lá rơi đầy mái rạ
Ngăn ngắt vòm tre bảng lảng sương chiều.
Ta đành lòng ném lại một thời yêu
Tuổi thơ chơi thả diều lên mây trắng
Thắp lửa suy tư về tận cuối trời
Mẹ bảo mình nghèo đừng mơ ước xa xôi
Trăng trên cao làm sao mà hái được.
Em gái nhỏ đầu trần lam lũ
Lội trên bùn lắm đỉa bám đầy chân
Xé cào gốc rạ
Những giọt buồn lặng lẽ đổ mưa tuôn.
Ta tập làm thơ với hoa lục bình tím
Em hỏi: "Lục bình là hoa gì?
Chắc đẹp lắm phải không anh?
Ta buồn lòng không nói
Lặng nhìn em thái bèo – băm nát lục bình thơ.
Quê mình nghèo
Trăn trở ước mơ
Nhiều thiếu nữ không có thời con gái
Mười bảy tuổi theo chồng từ giã buồn vui
Và em cũng thế
Mười bảy tuổi em cũng lấy chồng thôi.
Ta xa nhà đeo đuổi ước mơ
Bao lo toan chất chồng vai áo mẹ
Và em
Năm tháng chở che
Xóm nghèo mái rạ
Chất ngất buồn xanh thẳm ở trong ta.
(Đăng trên Tạp chí Văn Nhân - Hội VHNT Nam Định năm 1996)
Bài thơ:_Vào chùa
Vào chùa
Thơ Chu Minh Khôi
Chắp tay tôi lạy ngày xưa
Phật từ muôn kiếp mà chưa đến mình
Gió chẳng động, tâm chùng chình
Tấm thân đè nặng vô minh cõi miền.
Chắp tay tôi lạy cửa thiền
Tưởng hàng Phật gỗ lặng yên suốt ngày
Mênh mang quá khứ, vị lai
84 vạn kiếp rộng dài hay chưa?
Chắp tay tôi lạy bốn mùa
Ngổn ngang vọng tưởng búa xua đến giờ
Cõi đời là thật hay mơ
Tôi không hình tướng, còn ngờ nỗi đau.
Không mong linh ứng nhiệm màu
Chỉ mong trở lại kiếp sau là mình.
Nguồn: Báo Giác ngộ, số tháng 7-2014
Bài thơ: Khắc khoải
Khắc Khoải
Thơ Chu Minh Khôi
Từng đêm rời bỏ phố phường
Nằm nghe tiếng chuông chùa cổ
Cơn gió ngọn đa trở mình
Bới lên con chuồn ớt đỏ.
Từng đêm về con đường nhỏ
Cỏ may vá víu nguồn cơn
Giếng ngọt – mắt huyền – tóc cỏ
Luồn vai hương sả chập chờn.
Không sao về lại con đường
Tuổi thơ chân trần nắng đỏ
Không sao chạm nổi con đường
Lục bình – mồng tơi – ngọn cỏ.
Vô cảm ngày trăng mắc võng
Không thương, không nhớ, không về
Bây giờ giữa lòng phố xá
Đèn đường mắt đỏ lê thê.
Nguồn: Báo Tiền phong chủ nhật, năm 1997
Bài thơ: Mỵ Châu
Mỵ Châu
Thơ Chu Minh Khôi
Chỉ là lông ngỗng gió bay
Mấy ngàn năm, tức tưởi này, Mỵ Châu!
Cả tin thành Ốc, hào sâu
Cả tin lẫy nỏ liên châu thánh thần.
Nào ai ngờ kẻ chung chăn
Dây tơ yêu néo đổ thành Cổ Loa
Nhẹ như lông ngỗng bay qua
Phận người chớp lóe, máu nhòa, vậy thôi.
Đá ngàn năm toát mồ hôi
Ngọc trai ở lại nói lời sáng trong.
(Đăng trên Báo Giác Ngộ năm 2006)
Bài thơ: Gửi vào Nam
Gửi vào Nam
Thơ Chu Minh Khôi
Em vào Nam
Cho anh gửi một ít hương hoa sữa
Gói giùm em cả heo may nữa
Gió Bắc Kỳ vào trong ấy, tìm đâu?
Em còn nhớ vườn xưa thơm hương khế
Anh trèo lên, em ở dưới đòi xin
Anh không cho, em doạ về mách mẹ
Anh sợ run, thế là em vơ chanh chua đanh đá cả một chùm.
Em nhớ không xa khuất mảnh trăng non
Lá đò thơ chở tuổi em đi mất
Môi thiếu nữ bừng lên màu huyết ngọc
Lắm thằng vô duyên, cứ gọi anh là bác, xưng em.
Mười chín tuổi lặn lội phía dòng sâu
Em vào Nam với đời riêng một mảnh
Ngoài đôi mươi anh vẫn còn vụng dại
Tháng năm gầy chất lên mẹ lo âu.
Gói cho em một ít tuổi thơ
Một góc mảnh trời riêng quê mẹ
Em nhớ cất vào hành trang con gái
Giữ dòng đời, em hãy vững niềm tin.
Nguồn: Báo Áo trắng, số tháng 4-1997
Bài thơ: Dòng sông ấu thơ
Dòng sông ấu thơ
Thơ Chu Minh Khôi
Trời xanh về phía biển
Tôi xanh về sông quê
Chiều tắt gió lục bình tha thướt tím
Tuổi thơ tôi giờ gửi ngọn chòng chành.
Chèo ký ức về dòng sông ấu thơ
Tháng năm miên man chảy
Mòn vẹt vành trăng nước xói
Múc từng gáo sông làng.
Lấy mùa thu gội tóc cho sông
Lấy lục bình nhuộm tím mắt sông
Sông mang hơi thở của tôi về biển
Thản nhiên đi qua lời thề.
Đêm cả tin vục tay vào cơn mê
Bờ tre xanh không còn chải tóc
Câu thơ ngã vào mùa thu
Thảng thốt lời mẹ ru rắc đầy triền sông vắng.
Chèo ký ức về dòng sông ấu thơ
Tháng năm miên man chảy
Thuở mười sáu gội đầu lá sả
Nước sông thơm đến tận bây giờ.
Sông vặn mình khuyết vào phía giấc mơ
Chỉ còn lại một bờ cho miền nước chảy
Tôi dại khờ bấu vào cơn gió xoáy
Lở hết mình bồi đắp một bờ xa.
(Đăng trên Báo Văn Nghệ Trẻ năm 2003)
Nguồn: https://topchuan.com/top-8-bai-tho-hay-cua-nha-tho-chu-minh-khoi/